Đến cuộc tình thứ hai, năm đó em 20 tuổi, gặp và yêu một người đàn ông hơn em 15 tuổi đã bước qua một cuộc hôn nhân và có hai cô con gái. Trước những sự quan tâm, ân cần của anh ta, em dần dần bị anh thu phục và yêu anh rất nhiều. Cuộc tình kéo dài được ba tháng khi mà anh liên tục đòi quan hệ và em không cho. Thời gian ngắn sau anh dần không đưa em đi cùng đến những cuộc vui bạn bè của anh nữa, cũng không quan tâm, chăm sóc cho em. Em gọi điện liên tục thì sau đó anh bảo sẽ đến gặp em. Đêm hôm đó cứ tưởng anh sẽ đến và đưa em đi dạo phố, như những lần trước em đã túc tắc chạy ngay ra một shop thời trang gần nhà chọn cho mình bộ cánh đẹp nhất để đi cùng anh. Cuối cùng anh đến để đưa em đi chơi và ngồi nói chuyện với em. Anh nói sự thật lúc đến với em anh rất thương nhưng chưa bao giờ yêu em cả, người anh yêu là chị Lan, do chị tính tình bốc đồng hay cáu gắt và chửi mắng anh nên anh và chị đã chia tay. Hôm trước em có thấy anh khóc không, đó là vì anh yêu chị quá. Anh xin lỗi nhưng nếu như trước đây anh chưa từng có gia đình chắc chắn anh sẽ cưới em ngay, giờ anh cần và yêu chị Lan hơn. Em khóc cạn nước mắt và hận anh vô cùng. Hôm sau chị bạn của anh biết em buồn nên đã gọi điện an ủi nhưng khi anh biết, anh gọi cho em và bảo em đừng tìm tới bạn bè của anh vì họ chẳng giúp gì được cho em. Vì đau khổ và nhớ anh, em đã lủi thủi đi một mình đến những nơi hẹn hò khi xưa, em như chết điếng khi nhìn thấy anh và chị Lan đang tay trong tay hạnh phúc. Vội núp vào một góc sợ họ phát hiện ra, em chạy về nhà và khóc òa như đứa trẻ bị bỏ rơi. Tự hứa với lòng sẽ tốt hơn sau một hai năm nữa để khi gặp lại anh em sẽ thật hạnh phúc và xinh đẹp, khiến anh phải hối hận. Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, em âm thầm lặng lẽ, đổi số điện thoại, khóa yahoo và biến mất từ từ khỏi cuộc đời anh.
Những tưởng ông trời sẽ thương và cho em tìm được một tình yêu đích thực sau bao nhiêu đau đớn em đã trải qua thì ba năm sau em đã gặp một người đàn ông khác. Anh hơn em chín tuổi, từng bước qua cuộc hôn nhân, có một con gái. Em nghĩ người như mình sao toàn gặp phải những người đã có gia đình thế này. Em trốn tránh không gặp vì sợ giống như hai mối tình trước, sợ phải đau khổ nữa. Có lẽ ông trời đã sắp đặt, em và anh ấy cứ liên tục không hẹn mà gặp. Rồi em thấy anh gần gũi, nhẹ nhàng lại chân thật. Thế là hai đứa cứ gặp nhau rồi điện thoại, yêu nhau lúc nào không hay. Yêu anh đến hai năm thì phát hiện ra sự thật vợ chồng anh chưa ly dị mà chỉ ly thân. Anh đã quá tài giỏi khi che giấu sự thật này suốt thời gian qua. Một lần nữa em lại đau khổ như chết đi sống lại, anh đòi sống đòi chết nếu em bỏ anh. Anh bảo giấu em tại vì yêu em quá nhiều, sợ em bỏ anh, sợ em không chấp nhận và cũng vì anh nghĩ trước sau gì cũng ly dị do không yêu vợ, vì thế nên mới ly thân cả năm trời thế này. Giờ phút này là 5 năm rồi, em chờ anh mòn mỏi, chờ anh ly dị để có thể đường đường chính chính đến với nhau. Anh lo nghĩ đến mức tóc bạc hết ra vì cô vợ dứt khoát không chịu ly dị. Nếu anh đơn phương ly dị cô ta sẽ tìm đến gia đình em quậy phá. Càng ngày em càng héo mòn, buồn và khóc. Anh bảo thương em nhưng không biết nên làm gì, vì thương em anh không thể để em mất danh dự với hàng xóm, đồng nghiệp, cũng không thể để mất em. Gia đình thúc em cưới chồng vì gần 30 rồi, giờ em đi không được mà ở lại cũng không xong. Sao cuộc đời của em nhiều sóng gió quá. Em chỉ ước ao có một mái ấm gia đình như bao người con gái khác nhưng sao mọi thứ mờ mịt quá. Nhiều khi em muốn tự vẫn cho xong nhưng nghĩ lại còn ba mẹ, các em và bao người yêu thương, sao em nỡ làm vậy? Em đau khổ lắm, biết bao người chưa có gia đình sao ông trời không cho em gặp mà toàn bắt yêu những người như thế này. Em biết phải làm gì đây khi nhìn người đàn ông mình yêu ngày càng già và ốm đi vì lo lắng quá nhiều. Làm sao để em có thể bỏ anh trong khi em biết nếu cả hai không gặp nhau sẽ không ai sống nổi. Tim em đau đớn quá!Oanh
Liên hệ quảng cáo
Yahoo: Admin
Comments[ 0 ]